Đất rừng Phương Nam, nhân vật có nhiều tầng lớp, nhiều ngành nghề như một xã hội thu nhỏ, hoạt động suốt hai triền sông Tiền và Hậu Giang vào đến rừng U Minh, xuống tận mũi Cà Mau. Đất rừng Phương Nam có kết cấu chương hồi kiểu truyền thống: không gian, thời gian rạch ròi, nhân vật thiện ác, trắng đen tách bạch bộc lộ qua hành động, hình dáng, ngôn ngữ. Một phong cách văn chương dễ đọc, dễ hiểu, hợp với đại đa số thiếu nhi VN. Phong cách văn chương truyện kể với những biến tấu khác nhau vẫn tràn đầy sức sống từ Nghìn lẻ một đêm, Tam Quốc, Thủy Hử ngày xưa đến Harry Potter ngày nay... Đất rừng Phương Nam của Đoàn Giỏi vẫn mang tính hiện đại.
Đọc online:
Click hereDownload:
Click hereTrích:
Ra một bước đàng, học một sàng khôn
(Ngạn ngữ)
1.
Xóm chợ nhỏ, một vùng quê xa lạ
"Có lẽ từ hôm bước lên xóm chợ này, mình đã bắt đầu cuộc sống lưu
lạc rồi chăng?" Những đêm giật mình thức giấc, nằm nghe tiếng gió rít
thê lương từ các cánh đồng xa mông quạnh và lắng nghe tiếng nước chảy
ào ào dưới chân cầu nước bắc ra con kênh thẳng tắp chạy dài vô tận
trước ngôi chợ này, tôi vẫn thường vơ vẩn nghĩ như vậy. Tôi lạc tới xóm
chợ này, tính ra đã có hơn nửa tháng. Một buổi tối, đoàn thuyền vận tải
quân lương của ủy ban kháng chiến Nam Bộ đỗ lại đây. Anh học sinh
trường cô-le, người trong ban tiếp tế đã cho tôi theo thuyền từ Hậu
Giang đến đây, bảo tôi:
“Chỉ ghé lại độ nửa giờ cho các chú lên chợ mua thức ăn. Có muốn lên bờ không? " Tôi lắc đầu. Anh bèn vỗ vai tôi, cười lớn:
“Vậy thì tốt quá. Ngồi trên mui ngó lên bờ chơi cũng được. Trông
chừng đồ đạc, em nhé!" Anh lần theo đòn đài bắc sang một chiếc thuyền
khác, và lẹ làng như con sóc, co người trèo qua be mấy chiếc tam bản,
mấy chiếc xuồng nhỏ của những người đi chợ đậu ken dọc theo bến rồi
nhảy phóc lên bờ.
-Đừng đi đâu nhé! Uống cà-phê xong anh sẽ xuống cho chú mày cái bánh!
-Anh xốc khẩu súng mô-de đeo bên hông, vẫy vẫy tôi và rướn hai chân, cố nói thật to để cho tôi nghe thấy.
-Rồi! Nghe rồi... Anh cứ đi đi!
-Tôi bắc tay lên mồm đáp lại. Tôi ngồi đong đưa hai chân trên chiếc
mui thuyền chở gạo ngóng lên chợ. Đèn măng-sông trong các hiệu buôn,
các tiệm ăn của người Hoa kiều thắp lên sáng rực. Chỗ khoảng sân rộng,
những người đàn bà nông dân mặc quần áo bà ba đen, khăn rằn đen vắt
chéo qua vai ngồi xếp từng dãy dài sau những chiếc cần xé to tướng,
những chiếc thúng đựng đầy ắp không trông rõ và không biết đó là thức
gì mà họ mang ra chợ bán. Mỗi người bán hàng đều thắp một ngọn đèn con
ở chỗ mình ngồi. Và những người đi chợ, cũng có nhiều người cầm theo
trên tay một ngọn đèn. Đèn người mua, đèn người bán cứ như sao sa. Từ
trong đám người ồn ào và những ánh lửa đèn luôn luôn di động ở tít chỗ
cuối chợ, bỗng nổi lên bốn đầu ngọn đuốc cháy đỏ rực cùng với tiếng
trống, tiếng thanh la khua rung dồn dập...